Trong bối cảnh ngành công nghiệp game toàn cầu đang phát triển mạnh mẽ, các nhà phát triển game Việt Nam cần phải nắm bắt cơ hội để vươn ra thế giới. Để làm được điều này, họ cần hiểu rõ thị trường, xây dựng quy trình sáng tạo vững chắc và lồng ghép các yếu tố văn hóa bản địa vào sản phẩm của mình.
Thông tin này được ông Phan Thanh Duy, giảng viên ngành Thiết kế Game tại một trường đại học danh tiếng, chia sẻ trong tọa đàm “Game và bản sắc văn hóa – yếu tố tạo dấu ấn thị trường”. Sự kiện diễn ra vào ngày 10/6 và có sự tham gia của nhiều chuyên gia trong ngành, nhằm thảo luận về cách thức phát triển game Việt Nam.
Ông Duy nhấn mạnh rằng, văn hóa trong game không chỉ đơn thuần là việc sử dụng các biểu tượng hay bối cảnh quen thuộc, mà còn cần được thể hiện qua những hành vi và thói quen hàng ngày của người dân. Những yếu tố rất đặc trưng của Việt Nam như cách dọn dẹp nhà cửa, đi chợ hay mặc cả có thể trở thành những cơ chế gameplay độc đáo nếu được khai thác một cách hợp lý. Tuy nhiên, để làm được điều này, các nhà phát triển cần phải hiểu rõ thị trường mục tiêu mà họ hướng đến.
Ông Nguyễn Thiện Toàn, một nhà sáng lập game nổi tiếng, cũng đồng tình với quan điểm này. Ông cho rằng, mặc dù việc tích hợp văn hóa vào game là cần thiết, nhưng nếu sản phẩm không phù hợp với sở thích của người chơi thì sẽ khó có thể thành công. “Văn hóa là một trong những yếu tố quan trọng tạo nên bản sắc cho game, nhưng gameplay hấp dẫn và chiến lược phát triển rõ ràng mới là điều cốt lõi để một trò chơi tồn tại và phát triển bền vững,” ông Toàn cho biết.
Ông Duy cũng đã phân tích những lợi thế cạnh tranh của các tựa game nổi tiếng từ các quốc gia khác như Trung Quốc và Pháp, cho thấy rằng việc kể chuyện độc đáo và truyền tải văn hóa ra toàn cầu là rất quan trọng. Trong khi đó, ông cho rằng Việt Nam có nền văn hóa phong phú nhưng chưa được định vị rõ ràng trên bản đồ game quốc tế như các nước láng giềng.
Để tạo ra những sản phẩm game có dấu ấn lâu dài, ông Toàn nhấn mạnh rằng các nhà phát triển cần phải có khả năng cảm thụ tốt từ người chơi và sáng tạo phù hợp với từng thị trường. Việc phát triển sản phẩm cần phải thoát khỏi “vùng an toàn” nội địa và thử nghiệm gameplay để nhận phản hồi từ thị trường quốc tế. Ông cũng chỉ ra rằng nhiều studio tại Việt Nam vẫn thiếu dữ liệu thực tế từ người chơi nước ngoài, dẫn đến việc sản phẩm không đủ sức cạnh tranh khi ra mắt toàn cầu.
Tuy nhiên, việc đưa văn hóa vào game không phải là điều dễ dàng. Ông Toàn ví von rằng đây là “công việc gấp đôi”, vì ngoài việc tạo ra gameplay hấp dẫn, đội ngũ phát triển còn phải nghiên cứu và chuyển hóa tri thức văn hóa thành ngôn ngữ hình ảnh một cách chính xác. Quá trình này đòi hỏi thời gian, công sức và công nghệ hỗ trợ.
Để tránh những tranh cãi không đáng có, các nhà phát triển game cần tham khảo ý kiến từ các chuyên gia văn hóa và khảo sát người chơi để đảm bảo rằng nội dung được đưa vào game là chính xác và có cơ sở. Mục tiêu cuối cùng là tạo ra một trải nghiệm chơi game chân thực và không biến game thành công cụ giáo dục.
Ông Duy cũng đồng tình rằng để thành công trong việc tích hợp văn hóa vào game, cần có sự nghiên cứu sâu sắc và tư vấn chuyên môn. Trò chơi cần phải hấp dẫn trước khi tính đến việc truyền tải văn hóa. Đặc biệt, trong bối cảnh quy định kiểm duyệt văn hóa tại Việt Nam khá nghiêm ngặt, một trò chơi chỉ có thể vượt qua rào cản pháp lý nếu nó đủ chất lượng và giá trị giải trí.
Cuối cùng, các chuyên gia khuyến nghị rằng những bạn trẻ muốn theo đuổi ngành game nên trang bị cho mình ba nền tảng quan trọng: hiểu rõ thị trường trong và ngoài nước, nắm vững quy trình sáng tạo phát triển game và có kỹ năng làm việc nhóm hiệu quả. Họ cũng nhấn mạnh rằng tư duy kinh doanh sáng tạo và khả năng làm việc đa văn hóa là rất cần thiết để phối hợp hiệu quả trong môi trường quốc tế.